Chồng nhìn vợ bị cướp mất bởi một thằng nhóc

Tôi là Thành Nhân, 35 tuổi, một người đàn ông thành đạt với sự nghiệp vững vàng, địa vị xã hội cao, và học thức sâu rộng. Vợ tôi, Xuân Hương, cũng 35 tuổi, cao 1m85, thân hình cân đối, quyến rũ nhưng luôn giữ vẻ kín đáo với áo dài cổ cao, váy dài chấm mắt cá chân. Cô ấy là một phụ nữ thông minh, giữ chức vụ quan trọng trong một cơ quan nhà nước, là hình mẫu lý tưởng của sự đoan trang và đức hạnh. Cuộc sống của chúng tôi tưởng chừng hoàn hảo, cho đến khi Thanh xuất hiện. Thanh, 18 tuổi, Việt kiều Mỹ, là con trai của bạn thân Xuân Hương từ thời đại học. Nó về Việt Nam chơi và ở lại nhà chúng tôi vài tháng. Thanh cao ráo, đẹp trai, đôi mắt sắc sảo đầy cuốn hút, nhưng ẩn sau vẻ ngoài ấy là một tâm hồn nham hiểm, thông minh và biết cách thao túng người khác.

Buổi chiều hôm ấy, bầu trời Sài Gòn nhuộm màu cam nhạt, ánh nắng cuối ngày chiếu qua những tán cây dọc đường ra sân bay Tân Sơn Nhất. Tôi lái chiếc SUV màu đen, bên cạnh là Xuân Hương trong chiếc áo dài trắng thanh lịch, cổ áo cao tôn lên chiếc cổ thon thả, váy dài chấm mắt cá chân khẽ đung đưa khi cô bước đi. Tóc cô búi cao gọn gàng, đôi môi tô son hồng nhạt làm nổi bật làn da trắng mịn không tì vết. Trên đường đi, Xuân Hương hào hứng kể về những kỷ niệm cũ với mẹ Thanh, giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân. “Anh nhớ không, hồi đại học, chị ấy với em thân lắm, hay rủ nhau đi ăn bún đậu mắm tôm ở quán nhỏ gần trường. Có lần chị ấy trót đổ cả bát mắm tôm lên áo, thế mà vẫn cười toe toét,” cô nói, đôi mắt sáng long lanh khi hồi tưởng. Tôi mỉm cười, tay nắm vô – lăng, nhưng trong lòng có chút bồn chồn không rõ nguyên do. Có lẽ vì tôi chưa từng gặp Thanh, chỉ nghe Xuân Hương kể rằng nó là một cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi, từng đạt giải toán quốc gia ở Mỹ.

Khi chúng tôi đến khu vực đón khách của sân bay, không khí nhộn nhịp làm tôi hơi căng thẳng. Người ra kẻ vào tấp nập, tiếng loa thông báo chuyến bay xen lẫn tiếng nói cười của những người chờ đợi. Xuân Hương đứng cạnh tôi, tay đan chặt vào tay tôi, nhưng ánh mắt cô liên tục hướng về phía cổng ra, đôi môi khẽ mím lại vì hồi hộp. “Em mong gặp Thanh quá, chắc nó lớn lắm rồi, lần cuối em thấy nó là khi nó mới 5 tuổi, bé tí mà cứ bám lấy chân em đòi bế,” cô nói, giọng đầy háo hức. Tôi gật đầu, “Ừ, chắc nó thay đổi nhiều, 18 tuổi rồi mà.” Trong lòng tôi thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, như thể có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng tôi gạt đi, tự nhủ rằng mình đang nghĩ ngợi quá nhiều.

Rồi Thanh xuất hiện. Nó bước ra từ cổng đến, kéo theo chiếc vali màu đen bóng loáng, dáng người cao ráo nổi bật giữa dòng người. Thanh cao khoảng 1m75, cao hơn tôi một chút, thân hình săn chắc, mái tóc đen nhánh được vuốt ngược gọn gàng để lộ vầng trán cao. Đôi mắt nó sắc sảo, sáng như hai viên ngọc, nhưng ánh lên một tia gì đó khó nắm bắt, vừa cuốn hút vừa nguy hiểm. Thanh mặc một chiếc áo thun trắng ôm sát cơ thể, khoác ngoài là áo khoác da đen bóng, quần jeans bó tôn lên đôi chân dài, giày thể thao trắng tinh tươm. Phong cách của nó toát lên vẻ tự tin, hiện đại, hoàn toàn đối lập với sự lịch lãm, chín chắn của tôi trong bộ vest công sở màu xám đậm, sơ mi trắng và đôi giày da bóng loáng.

Vừa nhìn thấy Xuân Hương, khuôn mặt Thanh lập tức sáng lên, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Nó bước nhanh tới, không chút do dự lao vào ôm chầm lấy cô. Cái ôm chặt hơn mức bình thường, kéo dài đến gần mười giây, tay nó đặt trên lưng Xuân Hương, ngón tay khẽ vuốt xuống một chút trước khi buông ra. “Cháu chào cô Xuân Hương! Lâu quá không gặp, cô vẫn đẹp như ngày nào, không, đẹp hơn cả lời mẹ cháu kể nữa,” nó nói, giọng trầm ấm, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây. Xuân Hương bật cười, đôi má ửng hồng vì bất ngờ và niềm vui. “Thanh, cháu lớn quá rồi, đẹp trai thế này chắc làm bao cô gái ở Mỹ mê mẩn nhỉ?” Cô đáp, giọng vui vẻ, tay khẽ vỗ nhẹ lên vai nó như một người cô thân thiết.

Thanh nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy tinh nghịch. “Cháu không thích mấy cô gái trẻ đâu, họ ồn ào và nông cạn lắm. Cháu chỉ thích những người phụ nữ trưởng thành, thông minh, dịu dàng như cô thôi,” nó nói, lời lẽ ngọt ngào nhưng ẩn chứa một ý tứ sâu xa mà tôi không thể bỏ qua. Tôi đứng bên cạnh, cảm giác như bị gạt ra ngoài lề cuộc trò chuyện. “Chào Thanh, rất vui được gặp cháu,” tôi lên tiếng, đưa tay ra bắt một cách lịch sự, cố giữ giọng điệu thân thiện. Thanh quay sang, bắt tay tôi, nhưng cái bắt tay chỉ kéo dài vài giây, lực siết nhẹ nhàng như chiếu lệ. “Dạ, chào chú, cháu cũng vui lắm,” nó nói, rồi lập tức quay lại Xuân Hương, tiếp tục hỏi han như thể tôi không còn tồn tại trong không gian ấy.

“Cô khỏe không? Cháu nghe mẹ kể cô thích uống trà hoa nhài mỗi tối, đúng không? Lần này về cháu mang theo một ít trà xịn từ Mỹ, loại hảo hạng được hái thủ công ở vùng núi cao, tối nay cô thử nhé?” Thanh nói, giọng đầy quan tâm, tay khẽ đút vào túi quần jeans, dáng đứng thoải mái nhưng đầy tự tin. Xuân Hương gật đầu, đôi mắt sáng lên vì thích thú. “Cháu chu đáo quá, cô cảm ơn trước nhé. Đúng là cô thích trà hoa nhài, không ngờ cháu lại biết.” Tôi ngạc nhiên, vì ngay cả tôi cũng ít khi để ý đến sở thích nhỏ nhặt ấy của vợ, chỉ biết cô hay pha trà vào buổi tối mà không hỏi rõ loại nào. Nhưng Thanh lại biết, và cách nó nhắc đến điều đó khiến tôi cảm thấy mình như kẻ ngoài cuộc.

Chưa dừng lại, Thanh bước sát lại gần Xuân Hương, đưa tay lên vén nhẹ một sợi tóc rơi trên trán cô, ngón tay lướt qua da cô một cách chậm rãi, đầy ý đồ. “Cô để tóc dài thế này trông dịu dàng hơn mẹ cháu kể nhiều, chắc chú chăm cô kỹ lắm nhỉ?” Nó nói, ánh mắt lướt qua tôi một thoáng, như muốn khiêu khích. Xuân Hương cười khẽ, “Cháu khéo nịnh quá, cô tự chăm mình thôi chứ chú bận lắm.” Thanh nhướng mày, “Thế thì chú thật không biết quý phúc, để cô đẹp thế này mà không để ý thì phí quá.” Lời nói của nó vừa như đùa vừa như thật, nhưng đủ khiến tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi đứng đó, nhìn Thanh và Xuân Hương trò chuyện rôm rả, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn. Thanh không chỉ đẹp trai, mà còn có một sức hút khó cưỡng, từ cách nói chuyện, cử chỉ, đến ánh mắt đầy toan tính. Nó vừa mới đến, nhưng đã khiến tôi cảm thấy như mình đang dần mất đi điều gì đó quan trọng.

Chúng tôi rời khu vực đón khách, bước ra bãi đỗ xe trong ánh hoàng hôn dần tắt. Thanh kéo chiếc vali đen bóng loáng, nhưng bước chân luôn sát cạnh Xuân Hương, vai kề vai, như cố ý thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Tôi đi phía trước, tay xách túi đồ nhỏ mà Thanh nhờ mang hộ, nhưng cảm giác như mình chỉ là một người hầu vô hình trong mắt nó. “Cô Xuân Hương, cô vẫn thích mặc áo dài thế này à? Trông vừa thanh tao vừa bí ẩn, đúng kiểu phụ nữ mà ai cũng phải ngoái nhìn,” Thanh nói, giọng pha chút trêu ghẹo, mắt lướt từ vai xuống eo cô với một cái nhìn đầy ý tứ. Xuân Hương cười nhẹ, đôi má lại ửng hồng vì lời khen bất ngờ. “Cô già rồi, mặc kín đáo cho đỡ ngại thôi mà. Cháu ở Mỹ chắc quen nhìn mấy cô gái ăn mặc thoáng hơn nhỉ?” Cô đáp, giọng vui vẻ, tay khẽ vuốt lại tà áo dài như để che đi chút ngượng ngùng.

Thanh lắc đầu, bước chậm lại để giữ nhịp với cô. “Không đâu, mấy cô gái ở Mỹ ăn mặc hở hang thật, nhưng chẳng có ai toát lên được vẻ đẹp như cô. Áo dài thế này vừa kín vừa hở, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, đúng là tuyệt phẩm,” nó nói, giọng trầm xuống, mắt nhìn sâu vào mắt cô như muốn nhấn mạnh từng chữ. Xuân Hương bật cười, “Cháu nói quá rồi, cô nghe mà ngại chết được.” Thanh nhếch môi, “Cháu nói thật mà, cô không tin thì hỏi chú xem, đúng không chú?” Nó quay sang tôi, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch, như muốn kéo tôi vào trò chơi của nó. Tôi gật đầu cứng nhắc, “Ừ, cô ấy đẹp thật,” nhưng giọng tôi khô khốc, không giấu nổi sự khó chịu.

Đến chỗ chiếc SUV, tôi mở cốp sau để bỏ vali của Thanh vào, trong khi nó đứng cạnh Xuân Hương, tay khẽ chạm vào khuỷu tay cô như để hướng dẫn. Khi Xuân Hương định bước lên xe, Thanh bất ngờ đặt tay lên lưng dưới của cô, ngay sát đường cong hông, ngón tay cái ấn nhẹ như thể cố tình cảm nhận qua lớp vải áo dài. “Cô cẩn thận bậc này, trơn lắm, cháu đỡ cô nhé,” nó nói, giọng dịu dàng nhưng tay giữ lâu hơn mức cần thiết, gần như ôm lấy eo cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Xuân Hương không phản ứng, chỉ mỉm cười, “Cảm ơn cháu, cô không sao đâu.” Thanh buông tay, nhưng ánh mắt nó lướt qua tôi qua gương chiếu hậu, như muốn xem phản ứng của tôi. Tôi cau mày, nhưng tự nhủ rằng có lẽ Thanh chỉ đang quan tâm quá mức, như một đứa cháu hiếu thảo với cô của mình.

“Chú lái xe à? Cháu ngồi sau với cô Xuân Hương được không? Lâu rồi cháu không nói chuyện với cô, muốn kể cô nghe mấy chuyện ở Mỹ,” Thanh nói với tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng không chờ tôi đồng ý. Nó đã nhanh chóng mở cửa sau cho Xuân Hương, tay khẽ chạm vào thắt lưng cô khi cô bước lên, ngón tay lướt nhẹ qua đường cong eo cô một cách tinh tế nhưng đầy ý đồ. “Cháu ngồi với cô đi, kể cô nghe mấy chuyện vui,” Xuân Hương đồng ý ngay, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Thanh khi nó liếc qua tôi – một ánh mắt đầy toan tính và thách thức. Tôi gật đầu, không nói gì, bước lên ghế lái, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng bắt đầu lan tỏa như một đám mây đen.

Khi cả ba đã yên vị, Thanh ngồi sát Xuân Hương ở ghế sau, vai nó gần như chạm vào vai cô. Nó rút từ túi áo khoác một chiếc khăn tay nhỏ, màu trắng tinh, thêu hoa văn đơn giản ở góc. “Cô Xuân Hương, cô cầm cái này lau tay đi, ở sân bay đông người chắc tay cô bám bụi nhiều,” nó nói, đưa chiếc khăn cho cô, ngón tay cố ý chạm vào lòng bàn tay cô khi trao đổi. Xuân Hương nhận lấy, cười tươi, “Cháu tỉ mỉ quá, cô cảm ơn nhé.” Thanh nhún vai, “Cháu phải chăm sóc cô chứ, cô đẹp thế này mà để luộm thuộm thì tiếc lắm.” Lời nói của nó nhẹ nhàng, nhưng cách nó nhìn cô – đôi mắt sáng quắc, môi cong lên một nụ cười nửa miệng – khiến tôi cảm thấy như có một con dao vô hình đang kề sát tim mình.

Trên đường ra khỏi bãi đỗ xe, Thanh tiếp tục kể chuyện, giọng nó lúc trầm lúc bổng, thu hút sự chú ý của Xuân Hương hoàn toàn. “Cô biết không, hồi ở Mỹ, cháu từng tham gia một buổi dạ hội ở trường, toàn mấy cô gái mặc váy hở lưng, nhưng chẳng ai có khí chất như cô. Cháu cá là nếu cô xuất hiện ở đó với áo dài thế này, cả phòng sẽ đứng hình mất,” nó nói, tay khẽ đặt lên tay vịn giữa hai người, ngón tay vô tình chạm vào tay áo cô. Xuân Hương cười lớn, “Cháu nói quá rồi, cô mà đến đó chắc lạc lõng lắm.” Thanh lắc đầu, “Không đâu, cô là tâm điểm luôn ấy chứ. Cháu mà có cô như thế này ở bên, cháu sẽ không để cô rời mắt khỏi cháu đâu.” Lời nói của nó vừa như đùa vừa như thật, nhưng ánh mắt nó nhìn cô lại quá sâu, quá lâu, khiến tôi không thể không để ý.

Tôi lái xe, cố gắng tập trung vào con đường phía trước, nhưng qua gương chiếu hậu, tôi không thể không nhìn thấy những gì đang diễn ra ở ghế sau. Thanh nghiêng người sát vào Xuân Hương, gần đến mức vai nó chạm vào vai cô, hơi thở nó phả nhẹ lên tóc cô khi nó nói chuyện. “Cô Xuân Hương, mùi nước hoa của cô nhẹ nhàng quá, không nồng như mấy loại ở Mỹ, chắc hợp với kiểu người thanh lịch như cô,” nó nói, rồi hít nhẹ một hơi, mũi khẽ động như thể muốn cảm nhận sâu hơn. Xuân Hương cười khúc khích, “Cháu khéo nói quá, cô dùng loại này lâu rồi, nhẹ thôi mà.” Thanh nghiêng đầu, “Nhẹ mà cuốn hút, đúng là cô, lúc nào cũng làm người ta phải để ý.”

Thanh không dừng lại ở đó. Nó đưa tay lên, ngón trỏ và ngón giữa chạm nhẹ vào tay áo dài của cô, vuốt xuống từ khuỷu tay đến cổ tay như kiểm tra chất vải. “Vải áo dài mềm thật, chắc mát lắm, đúng không cô? Ở Mỹ chẳng ai mặc kiểu này, toàn đồ bó chặt nóng bức,” nó nói, tay lướt nhẹ qua cổ tay Xuân Hương, ngón cái khẽ ấn vào da cô một chút trước khi rút lại. “Ừ, mát thật, cô thích mặc áo dài vì thoải mái,” cô đáp, giọng vẫn vô tư, không nhận ra cái chạm ấy mang ý nghĩa gì. Thanh mỉm cười, “Cháu phải học cách chọn vải như cô mới được, để sau này còn tặng cô vài bộ.”

“Cháu thích nghe nhạc không? Để cháu mở cho cô nghe bài này, hợp với vibe của cô lắm,” Thanh nói, rồi rút điện thoại từ túi quần jeans, cắm một bên tai nghe vào tai mình, bên còn lại đưa cho Xuân Hương. “Cô đeo thử đi, cháu chọn bài này đặc biệt cho cô đấy,” nó nói, tay khẽ chạm vào vành tai cô khi đeo tai nghe cho cô, ngón tay lướt qua da cô một cách chậm rãi. Xuân Hương cười, “Cháu chiều cô ghê, để cô nghe thử.” Thanh kéo cô sát lại để cùng nghe, tay trái vòng qua lưng cô, siết nhẹ eo cô khi cả hai cúi xuống gần điện thoại. “Cô thấy hay không? Nhạc này gợi cảm giác tự do, đúng không?” Giọng nó trầm xuống, đầy ám chỉ, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Xuân Hương gật đầu, “Ừ, hay thật, giai điệu lạ lắm, cô chưa nghe bài này bao giờ.”

Tôi nắm chặt vô – lăng, các khớp tay trắng bệch vì siết quá mạnh. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Thanh thì thầm gì đó vào tai Xuân Hương, môi nó gần sát vành tai cô, hơi thở ấm áp phả lên da cô. Xuân Hương cười khẽ, đôi má ửng hồng, tay khẽ đẩy vai nó như trêu đùa. “Cháu nói gì mà cô cười thế?” Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng như có lửa cháy. “Dạ, cháu kể chuyện vui ở Mỹ thôi, không có gì đâu chú,” Thanh đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nó lướt qua tôi qua gương, sáng quắc và đầy thách thức, như muốn nói rằng nó biết tôi đang khó chịu mà vẫn cố tình tiếp tục.

Đường về nhà còn dài, xe lướt qua những con phố đông đúc của Sài Gòn, đèn đường dần sáng lên trong ánh tối. Thanh tiếp tục kể chuyện, giọng nó cuốn hút, lúc thì pha trò, lúc thì kể những câu chuyện đầy kịch tính về cuộc sống ở Mỹ. “Cô biết không, có lần cháu đi dự tiệc ở nhà một thằng bạn, nó mời cả ban nhạc sống đến chơi, nhưng giữa chừng thì mất điện, thế là cả đám phải hát hò trong bóng tối, vui lắm,” nó kể, tay khẽ đặt lên tay vịn, ngón tay lại vô tình chạm vào tay Xuân Hương. Cô cười lớn, “Vui thật, ở Việt Nam chắc hiếm có cảnh đó lắm.” Thanh gật đầu, “Cháu thích mấy khoảnh khắc tự nhiên như thế, giống như ngồi đây với cô vậy, thoải mái mà ấm áp.” Lời nói của nó ngọt ngào, nhưng ánh mắt nó nhìn cô lại quá thân mật, quá gần gũi, khiến tôi không thể chịu nổi.

Khi xe dừng trước cổng nhà, Thanh nhảy xuống trước, nhanh chóng mở cửa sau cho Xuân Hương. Nó đưa tay ra, đỡ lấy tay cô khi cô bước xuống, ngón tay cái vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô một cách chậm rãi, giữ lâu hơn mức cần thiết. “Cô cẩn thận, chân dài thế này dễ vấp lắm,” nó nói, giọng pha chút trêu đùa, mắt nhìn sâu vào mắt cô. Xuân Hương cười, “Cảm ơn cháu, cô không vụng đến thế đâu.” Thanh nhếch môi, “Cháu biết mà, cô gì cũng giỏi, đúng không? Nhưng cháu vẫn muốn đỡ cô, phòng hờ thôi.” Cách nó nói vừa quan tâm vừa thân mật khiến tôi cảm thấy như có một bức tường vô hình dựng lên giữa tôi và vợ mình.

Vào trong nhà, Thanh nhìn quanh với vẻ ngưỡng mộ, đôi mắt sáng lên khi quan sát từng chi tiết. Ngôi nhà của chúng tôi rộng rãi, nội thất hiện đại pha lẫn nét cổ điển, với bộ sofa da màu nâu sẫm, bàn gỗ mun bóng loáng, và những bức tranh phong cảnh treo trên tường. “Nhà chú cô đẹp quá, chắc cô Xuân Hương chọn nội thất nhỉ? Gu của cô tinh tế thật, nhìn là biết có bàn tay phụ nữ chăm chút,” nó khen, mắt dán chặt vào Xuân Hương, như thể đang ngợi ca cô hơn là ngôi nhà. Xuân Hương cười, “Cô với chú cùng chọn đấy, nhưng cô thích mấy thứ đơn giản thôi.” Thanh nhếch môi, “Cháu đoán được mà, chỉ có cô mới làm mọi thứ hoàn hảo thế này. Chú thật may mắn khi có cô ở bên.”

Những ngày đầu Thanh ở lại, nó nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của chúng tôi, nhưng theo một cách mà tôi không ngờ tới. Sáng hôm sau, khi Xuân Hương vào bếp chuẩn bị bữa sáng, Thanh xuất hiện với chiếc áo thun xám và quần short thể thao, dáng vẻ thoải mái nhưng vẫn toát lên sức hút khó cưỡng. “Cháu giúp cô nhé, ở Mỹ cháu hay nấu ăn lắm,” nó nói, bước tới đứng cạnh cô, vai kề vai. Xuân Hương gật đầu, “Được chứ, cháu làm gì cũng được.” Thanh cầm dao, thái rau với động tác thành thạo, nhưng mỗi lần đưa rau cho cô, tay nó lại chạm vào tay cô, ngón tay lướt nhẹ qua da cô như vô tình. “Cô thấy cháu cắt thế này ổn không? Cháu thích làm mọi thứ thật đẹp để cô vui,” nó nói, cười tươi. Xuân Hương gật đầu, “Ổn lắm, cháu khéo tay thật.”

Buổi tối, khi cả ba ngồi xem phim trên sofa, Thanh luôn tìm cách ngồi gần Xuân Hương. Nó chọn một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng, rồi quay sang cô, “Cô thích phim kiểu này không? Cháu thấy cô hợp với mấy vai nữ chính dịu dàng mà mạnh mẽ.” Xuân Hương cười, “Cô thích, nhưng chắc cô không mạnh mẽ bằng họ đâu.” Thanh nghiêng người sát hơn, tay đặt lên lưng ghế ngay sau vai cô, “Cô khiêm tốn quá, cháu thấy cô mạnh mẽ lắm, mà vẫn dịu dàng, đúng kiểu phụ nữ trong mơ.” Lời khen của nó khiến Xuân Hương đỏ mặt, còn tôi ngồi bên cạnh, cảm giác như mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt.

Thời gian trôi qua, Thanh ngày càng táo bạo. Một buổi tối, khi cả ba xem phim, Thanh ngồi giữa tôi và Xuân Hương. Đột nhiên, nó đặt tay lên đùi cô, ngón tay vuốt nhẹ qua lớp vải váy dài, động tác chậm rãi như muốn cảm nhận từng đường nét. “Cô ngồi sát cháu chút, phim này hồi hộp lắm,” nó nói, giọng dịu dàng, tay siết nhẹ đùi cô. Xuân Hương cười, “Ừ, sát đây,” rồi dịch người gần hơn, hoàn toàn không nhận ra ý đồ của nó. Qua khóe mắt, tôi thấy tay Thanh trượt lên gáy cô, vuốt nhẹ khi cảnh phim căng thẳng, ngón tay lướt qua tóc cô một cách chậm rãi, nhưng ánh mắt nó không dán vào màn hình mà nhìn sâu vào khuôn mặt cô, như muốn nuốt chửng từng biểu cảm của cô.

Một lần khác, trong bếp, Thanh đứng sau Xuân Hương khi cô đang rửa rau. Nó cúi xuống, môi gần sát tai cô, thì thầm, “Cô Xuân Hương, cô nấu ăn khéo quá, chắc chú sướng lắm khi có cô chăm sóc.” Xuân Hương cười, “Cháu nói quá rồi, cô chỉ làm bình thường thôi.” Thanh đặt tay lên hông cô, siết nhẹ, ngón tay cái ấn vào da cô qua lớp vải áo dài, “Cháu nói thật mà, cô không chỉ đẹp mà còn đảm đang, ai mà không mê.” Cô đỏ mặt, không đẩy tay nó ra, chỉ khẽ lắc đầu như ngại ngùng. “Thanh, cháu khen cô mãi thế này cô ngại chết,” cô nói, nhưng giọng không có chút phản đối.

Tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi trong Xuân Hương. Cô cười nhiều hơn khi có Thanh, đôi mắt sáng lên mỗi lần nó khen ngợi, và cách cô đáp lại những cử chỉ của nó ngày càng tự nhiên. Một buổi trưa, khi tôi đi làm về sớm, tôi thấy Thanh và Xuân Hương ngồi ở phòng khách, nó đang kể chuyện gì đó, tay khẽ chạm vào vai cô, vuốt nhẹ xuống cánh tay. Xuân Hương cười lớn, “Cháu kể chuyện hài hước thật, cô nghe mà không nhịn được.” Thanh nhếch môi, “Cháu kể cho cô nghe là vui nhất, thấy cô cười là cháu mãn nguyện rồi.”

Tối hôm đó, Thành Nhân quyết định giả vờ đi ngủ sớm. Nhưng thực tế, anh không thể chợp mắt. Một linh cảm kỳ lạ, như một lời cảnh báo từ sâu thẳm trong tâm hồn, khiến anh không thể yên giấc. Anh lén rời khỏi phòng ngủ, bước nhẹ nhàng xuống hành lang, trốn vào một góc tối nơi anh có thể quan sát phòng khách qua khe cửa mà không bị phát hiện. Đôi mắt anh căng ra, tim đập thình thịch, chuẩn bị đối mặt với điều mà anh đã nghi ngờ từ lâu.

Ánh đèn mờ nhạt từ phòng khách hắt ra, tạo nên một khung cảnh ấm áp nhưng đầy bí ẩn. Thanh, một chàng trai trẻ trung, cao lớn và đầy sức hút, đang ngồi trên sofa cạnh Xuân Hương – vợ của Thành Nhân. Khoảng cách giữa họ chỉ vài centimet, gần đến mức không còn là ranh giới giữa tình thân và dục vọng. Thanh đặt tay lên đùi Xuân Hương, ngón tay vuốt ve chậm rãi qua lớp vải váy dài, từng cử chỉ đầy ý đồ. “Cô Xuân Hương, đêm nay chỉ có hai ta thôi,” nó thì thầm, giọng trầm ấm, quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô như muốn chiếm lấy tâm hồn cô. Xuân Hương đỏ mặt, đôi môi khẽ run, “Thanh, đừng nghịch… chú đang ngủ trên lầu đấy.” Nhưng giọng cô yếu ớt, không có chút cương quyết nào, như thể cô đang cố chống cự một điều mà chính cô cũng khao khát.

Thanh mỉm cười, nụ cười tự tin pha lẫn sự chiếm hữu. “Chú ngủ say lắm, cô đừng lo. Cháu chỉ muốn ở bên cô một lát thôi,” nó nói, tay trượt lên eo cô, siết nhẹ, kéo cô sát lại. Xuân Hương không đẩy ra, chỉ khẽ thở dài, “Thanh, cô là cô của cháu mà…” Thanh cúi xuống, môi nó kề sát tai cô, hơi thở ấm áp phả lên da thịt cô, “Cô không chỉ là cô của cháu, cô còn là người phụ nữ đẹp nhất mà cháu từng gặp. Cháu không thể ngừng nghĩ về cô.” Lời nói của nó ngọt ngào nhưng đầy dục vọng, như một mũi tên xuyên qua lớp phòng vệ cuối cùng của Xuân Hương.

Xuân Hương cắn môi, đôi mắt nhắm lại, như đang đấu tranh nội tâm. “Thanh, cô có chồng rồi, không thể…” nhưng lời nói của cô bị cắt ngang khi Thanh đặt một ngón tay lên môi cô, “Shh, cô đừng nói gì cả. Hãy để cháu chăm sóc cô, chỉ đêm nay thôi.” Nó nói, rồi chậm rãi cúi xuống, hôn lên cổ cô. Môi nó lướt nhẹ qua làn da mịn màng, để lại một vệt ướt át khiến Xuân Hương rùng mình. “Thanh… đừng…” cô thì thào, nhưng bàn tay cô lại vô thức ôm lấy vai nó, như tìm kiếm sự an ủi trong sự cấm đoán.

Thanh không dừng lại. Nó hôn từ cổ xuống vai, tay lần xuống cởi từng nút áo dài của cô. Ngón tay nó lướt qua làn da cô chậm rãi, đầy ý đồ, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc. “Cô đẹp quá, sao chú không biết trân trọng nhỉ?” Nó thì thầm, đôi mắt sáng lên vì ham muốn khi nhìn vào cơ thể dần lộ ra của cô – chiếc cổ thon thả, bầu ngực căng tròn ẩn sau lớp áo lót ren trắng, và đôi chân dài mượt mà. Xuân Hương thở dốc, “Thanh… cô không thể… nhưng…” lời nói của cô đứt quãng, không còn sức lực để phản kháng.

Thanh cởi bỏ áo dài của cô hoàn toàn, để lộ thân hình quyến rũ với làn da trắng mịn không tì vết. Nó ngắm nhìn cô, mắt rực cháy, “Cô là của cháu, ít nhất là đêm nay.” Nó nói, rồi cúi xuống, hôn lên ngực cô, lưỡi liếm nhẹ qua lớp ren, khiến Xuân Hương rên rỉ lớn hơn, “Thanh… đừng mà…” Nhưng cơ thể cô lại phản bội lời nói, cong lên đón nhận từng cái vuốt ve của nó.

Từ góc tối, Thành Nhân chứng kiến tất cả. Tim anh như bị bóp nghẹt, máu nóng dồn lên não. Anh muốn lao ra, hét lên, đấm vào mặt Thanh và kéo Xuân Hương trở lại bên mình. Nhưng chân anh như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích. Anh chỉ có thể đứng đó, bất lực, nhìn kẻ khác chiếm lấy người phụ nữ anh yêu thương nhất.

Thanh cởi bỏ quần áo của mình, để lộ cơ thể săn chắc, đầy nam tính. Nó kéo Xuân Hương nằm xuống sofa, đè lên người cô, hôn cô say đắm. “Cô Hương, cô có muốn cháu không?” Nó hỏi, giọng khàn đặc vì dục vọng. Xuân Hương nhắm mắt, gật đầu nhẹ, “Muốn… nhưng cô sợ…” Thanh cười khẽ, “Đừng sợ, cháu sẽ nhẹ nhàng.” Nó nói, rồi từ từ tiến vào cô, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, khiến Xuân Hương rên lên vì cảm giác vừa đau đớn vừa khoái lạc.

“Thanh… chậm thôi…” cô cầu xin, tay ôm chặt lưng nó, móng tay cào nhẹ lên da thịt nó. Nhưng Thanh không nghe, nó đẩy mạnh hơn, khiến cô cong người lên, đôi mắt nhòa đi vì khoái cảm. “Cô chặt quá, cô Hương,” nó thì thầm, môi hôn lên tai cô, “Cháu không thể ngừng được.” Họ làm tình điên cuồng, tiếng rên rỉ của Xuân Hương vang vọng khắp phòng, hòa lẫn với tiếng thở dốc của Thanh. Thanh đưa tay xuống, vuốt ve nơi nhạy cảm nhất của cô, khiến cô rên lớn hơn, “Thanh… cô sắp…” Thanh cười, “Cô ra đi, cháu muốn thấy cô hạnh phúc.” Và rồi, Xuân Hương đạt đến đỉnh điểm, cơ thể cô run rẩy dữ dội, miệng há ra trong khoái lạc tột độ.

Thanh không dừng lại. Nó tiếp tục, đẩy nhanh hơn, cho đến khi chính nó cũng phóng thích, đổ đầy vào trong cô. Họ nằm ôm nhau trên sofa, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Thanh hôn lên trán cô, “Cô tuyệt vời lắm, cô Hương.” Xuân Hương mỉm cười yếu ớt, “Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy…” Thanh vuốt tóc cô, “Từ nay, cháu sẽ làm cho cô hạnh phúc mỗi ngày.” Lời nói của nó như một lời tuyên thệ, một lời khẳng định rằng cô đã thuộc về nó.

Thành Nhân đứng trong bóng tối, nước mắt trào ra không kiểm soát. Anh muốn hét lên, muốn phá tan tất cả, nhưng anh không thể. Anh chỉ có thể nhìn vợ mình nằm trong vòng tay kẻ khác, với nụ cười mãn nguyện mà anh chưa từng thấy trong suốt những năm tháng hôn nhân.

Sau đêm định mệnh ấy, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Thanh và Xuân Hương không còn giấu giếm mối quan hệ của họ nữa. Họ công khai thể hiện tình cảm trước mặt Thành Nhân, như muốn đâm thêm những nhát dao vào trái tim vốn đã rỉ máu của anh.

Sáng hôm sau, khi Thành Nhân bước xuống bếp, anh thấy Thanh đang ôm eo Xuân Hương từ phía sau. Nó hôn lên cổ cô trong khi cô đứng nấu ăn, tay khéo léo lùa qua lớp áo mỏng để chạm vào da thịt cô. “Thanh, đừng nghịch, chú xuống bây giờ,” cô nói, nhưng giọng đầy yêu thương, không chút trách móc. Thanh cười lớn, “Chú mà thấy thì sao, mình có làm gì sai đâu.” Nó nói, rồi quay cô lại, hôn lên môi cô một cách say đắm, không màng đến sự hiện diện của anh.

Thành Nhân đứng ở cửa bếp, đôi chân run rẩy. “Xuân Hương, em…” anh lên tiếng, giọng lạc đi vì đau đớn. Cô quay sang, mắt mở to, “Anh… anh dậy rồi à?” Thanh nhếch môi, nhìn anh với ánh mắt đầy thách thức, “Chào chú, chú ngủ ngon không?” Nó nói, tay vẫn ôm eo cô, như đang tuyên bố chủ quyền trước mặt anh.

Từ đó, họ không còn e dè. Họ nắm tay nhau đi dạo trong công viên, ôm nhau khi xem phim trên sofa, thậm chí hôn nhau ngay trước mặt Thành Nhân mà không chút xấu hổ. Một lần, anh về nhà sớm và bắt gặp họ đang quấn lấy nhau trong phòng khách. Quần áo vương vãi khắp sàn, Xuân Hương nằm dưới Thanh, đôi chân quấn quanh hông nó, rên rỉ trong khoái lạc. Thanh nhìn anh, cười khẩy, “Chú về sớm thế, muốn xem à?” Xuân Hương đỏ mặt, nhưng không dừng lại, cô tiếp tục ôm lấy Thanh, để mặc anh đứng đó như một kẻ thừa thãi.

Những ngày sau đó, họ càng táo bạo hơn. Một buổi tối, khi Thành Nhân đang ngồi đọc sách trong phòng khách, Thanh bước vào, kéo Xuân Hương ngồi lên đùi nó. Nó hôn cô ngay trước mặt anh, tay luồn vào áo cô, vuốt ve một cách trắng trợn. “Thanh, đừng… anh ấy đang ở đây,” cô thì thào, nhưng giọng không có chút phản kháng. Thanh cười lớn, “Chú ấy không quan tâm đâu, phải không chú?” Nó nhìn anh, ánh mắt đầy chế nhạo.

Thành Nhân không thể chịu đựng thêm. Anh đứng dậy, hét lên, “Đủ rồi! Hai người nghĩ tôi là cái gì?” Nhưng Thanh chỉ nhún vai, “Chú muốn làm gì thì làm, nhưng cô Hương giờ là của cháu.” Xuân Hương cúi mặt, không dám nhìn anh, nhưng tay cô vẫn nắm chặt tay Thanh, như thể đã chọn nó thay vì chồng mình.

Mỗi đêm, Thành Nhân nằm một mình trên giường, nghe tiếng rên rỉ từ phòng bên vọng sang. Tiếng Xuân Hương gọi tên Thanh, tiếng cười đắc thắng của nó, tất cả như những nhát dao cứa vào tim anh. Anh bất lực, không thể làm gì để giành lại vợ mình. Thanh, với sức trẻ và sự quyến rũ, đã hoàn toàn chiếm lấy cô, đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô một cách tàn nhẫn.

Cuối cùng, Thành Nhân quyết định ra đi. Anh không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà giờ đây chỉ còn là địa ngục của chính mình. Khi anh xách vali bước ra cửa, Thanh đứng cạnh Xuân Hương, tay ôm eo cô, nhìn anh với nụ cười chiến thắng. “Chú đi mạnh giỏi nhé, cháu sẽ chăm sóc cô Hương thật tốt,” nó nói, giọng đầy mỉa mai. Xuân Hương nhìn anh, mắt hoe đỏ, nhưng không nói gì. Cô đã chọn Thanh, và anh không còn chỗ trong trái tim cô nữa.

Thành Nhân quay lưng bước đi, nước mắt trào ra không ngừng. Anh đã mất tất cả – người vợ anh yêu thương, ngôi nhà anh xây dựng, và cả lòng tự trọng của mình. Thanh đã thắng, và anh chỉ còn lại sự sụp đổ hoàn toàn.

— Hết —
Bấm vào đây để xem những thể loại truyện sex hấp dẫn nhất nhé!!

+ posts

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *